linhphandr@gmail.com
+84 978 522 626

BÀI DỰ THI MS19: TÌNH YÊU VÀ ĐAM MÊ LÀM NGHỀ TRỞ NÊN CAO QUÝ

- Tác giả: Nguyễn Thị Thảo - Đơn vị: Bệnh viện Đa Khoa tỉnh Gia Lai
Phần lớn trẻ em Việt Nam, lứa tuổi của tôi khi ngồi trên ghế nhà trường là những đứa trẻ không có ước mơ, chúng tôi chỉ biết học và giúp đỡ bố mẹ những việc bố mẹ cần. Một số rất ít có ước mơ nhưng cũng chẳng tưởng tượng ra nổi trong cái ước mơ ấy mình sẽ làm những gì? Và trở thành người như thế nào về sau này. Vậy nên phần lớn chúng tôi chọn nhầm trường, đi nhầm nghề. Khi đã bước chân vào ngôi trường trung, cao, đại học mình lựa chọn và nhận ra nó không phù hợp với mong muốn của mình thì cũng có rất ít người dám hoặc có điều kiện thi lại đại học lần nữa. Để rồi quãng thời gian vàng ấy trôi qua không biết bao người đã vỡ mộng khi đối diện với công việc hiện tại mình đang làm. Chấp nhận nó như một công việc làm để mưu sinh qua ngày, không có đam mê và tình yêu dành cho công việc.
 
Tôi cũng đã từng như vậy! Tôi theo học ngành điều dưỡng vì điều kiện xin việc làm dễ dàng hơn những ngành khác. Ngành điều dưỡng những năm 2008 được xem là ngành "hot" vì nhu cầu xã hội cần rất lớn. Nghe theo định hướng của gia đình. Tôi chỉ cần có việc để làm ổn định giảm bớt gánh nặng kinh tế . Theo học được một thời gian ngắn tôi nhận ra đó không phải là công việc mà tôi yêu thích, tôi không muốn gắn bó cả đời với công việc này. Nhưng vì điều kiện hoàn cảnh gia đình tôi đành phải theo học.
 
Những năm tháng đầu tiên bước chân vào bệnh viện làm việc tôi vô cùng chán nản, rất nhiều lần tôi muốn nghỉ việc và bắt đầu lại từ đầu... Công việc thì nhiều, điều kiện vật chất, con người thì có hạn, luôn làm việc trong tình trạng quá tải, áp lực giữa nhân viên với nhau, áp lực từ phía người nhà, áp lực từ phía cấp trên, áp lực tự mình mang lại, tất cả muốn làm tôi ngạt thở.
 
Nhưng trên vai tôi còn rất nhiều nghĩa vụ với gia đình, tôi không có thời gian và tiền bạc để bắt đầu lại, dù muốn hay không tôi vẫn phải vượt qua những trở ngại tâm lí tiếp tục công việc của mình.
 
Những tưởng mình sẽ luôn ở trong tình trạng bế tắc như vậy nhưng thời gian trôi đi. Những trải nghiệm trong nghề nghiệp đã khiến tôi yêu cái nghề điều dưỡng này từ lúc nào không biết. 
 
Có lẽ tình yêu ấy đã bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi từ nụ cười, niềm hạnh phúc của thân nhân những người bệnh khi thấy cha mẹ, vợ chồng, con cái của họ trở về từ cõi chết. Có những nụ cười đã hằn sâu trong kí ức của tôi, trở thành động lực để tôi làm việc quên đi những mệt mỏi... 
 
Hay tôi đã học cách im lặng, chia sẻ, cảm thông trước sự bộc phát cảm xúc đau đớn mà trở nên quá đáng của thân nhân.  Tôi đã trở nên khéo léo hơn trong giao tiếp để đạt hiệu quả với những người thích làm trái quy định.
Tôi đã biết cảm thông với nỗi lo âu của những người nghèo khổ, cố gắng để giúp đỡ chia sẻ cùng họ bằng nhiều cách. Như quyên góp một phần rất nhỏ trong số lương ít ỏi của mình, liên hệ các mạnh thường quân đến giúp đỡ, hay chỉ làm cầu nối cho những chuyến xe từ thiện đưa bệnh về nhà.
 
Từ bao giờ tôi đã không còn buồn chán, từ bao giờ tôi đã chỉ muốn làm nhiều hơn nữa cho những bệnh nhân của mình.
Và bây giờ cuộc thi giúp tôi nhận ra tôi đã yêu nghề của mình rất nhiều. Tôi tự hào tôi là một người điều dưỡng! Cảm ơn ban tổ chức cuộc thi đã giúp tôi nhìn lại, suy nghĩ nghiêm túc thật nhiều về tình yêu tôi đã dành cho công việc của mình.
Chúc các bạn sẽ tìm thấy đam mê trong công việc của mình!
THÔNG TIN KHÁC

Bản quyền thuộc về CLB QLCL-ATNB

© 2014 Thiết kế bởi QPS Team